Xin đừng hỏi tôi tại sao Tại sao tôi hay hát nhạc buồn Xin đừng hỏi tôi tại sao Tại sao tôi hay hát dân ca Xin đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi Sao tôi hay hát ngoài chiến trường Sao tôi không hát ở vũ trường Say mê theo vũ điệu nhiệt cuồng thị thành Tôi phải làm sao? Người ơi, người ơi chắc người cũng hiểu rằng Quê mình từ lâu lửa binh Lửa binh gieo tang tóc triền miên Bây giờ bình yên, dù bình yên Nhưng khăn xô thiếu phụ vẫn còn Nhưng anh em thiếu hụt hao mòn Nên tôi hay hát lời nhạc buồn quê hương Người ơi bởi tôi không là gỗ đá Trong tôi, trong tôi chan chứa tình người Nên trên môi tôi, trên môi tôi hay thiếu nụ cười Vì nụ cười là nước mắt khô Mà người đời che lấp đau thương Người ơi tôi không dối mình, dối đời Xin người hiểu cho Dù tôi, dù tôi vương tơ kiếp nợ tằm Nhưng người hiểu cho Hồn tôi, hồn tôi ôi chan chứa tình quê Nên cả đời tôi, cả đời tôi Tôi say mê khúc nhạc u buồn Tôi yêu thương tiếng hò êm đềm Như yêu sông núi mình một trời khổ đau Người ơi bởi tôi không là gỗ đá Trong tôi, trong tôi chan chứa tình người Nên trên môi tôi, trên môi tôi hay thiếu nụ cười Vì nụ cười là nước mắt khô Mà người đời che lấp đau thương Người ơi tôi không dối mình, dối đời Xin người hiểu cho Dù tôi, dù tôi vương tơ kiếp nợ tằm Nhưng người hiểu cho Hồn tôi, hồn tôi ôi chan chứa tình quê Nên cả đời tôi, cả đời tôi Tôi say mê khúc nhạc u buồn Tôi yêu thương tiếng hò êm đềm Như yêu sông núi mình một trời khổ đau Nên cả đời tôi, cả đời tôi Tôi say mê khúc nhạc u buồn Tôi yêu thương tiếng hò êm đềm Như yêu sông núi mình một trời khổ đau Nên cả đời tôi, cả đời tôi Tôi say mê khúc nhạc u buồn Tôi yêu thương tiếng hò êm đềm Như yêu sông núi mình một trời khổ đau