Con quốc Việt Nam ca bài sông núi hờn căm Từ khi, từ khi quốc kêu hoài Thương người ở tận biên ngàn Thương người đi, người đi Con quốc kêu vào hạ năm nào Ơi chàng chiến sĩ Việt Nam Con quốc sầu ai đêm nào than vắn thở dài Từ khi, từ khi quốc sinh ra đời Cha thì ở tận biển trời Hỡi người đi còn đi Sông núi ơi biển rộng sông dài Ai làm con quốc lẻ loi Quốc kêu, quốc kêu vào hạ, sang thu Vào đông, sang xuân Sầu ôm lá đổ trên nguồn, lá đổ trên nguồn Đong đầy cơn buồn nhiều hơn Quốc kêu hoài gọi canh dài Thương nhà, thương nước mòn hơi Con quốc Việt Nam ca rằng gươm réo đạn bay Mười năm, mười năm, lửa hai mươi tròn Thương đời bão nổi mưa cồn Thương trời nức nở thành cơn gió u buồn gọi mưa nguồn Thương người con quốc nỉ non Con quốc này khôn Bên trời giông tố mười phương Từng đêm nửa trăng chếch soi đưa người Đưa người yêu tận biển trời Nay người yêu còn đi Sông núi ơi, người chẳng thương người Nên đời con quốc lẻ đôi Quốc kêu, quốc kêu vào hạ, sang thu Vào đông, sang xuân Sầu ôm lá đổ trên nguồn, lá đổ trên nguồn Đong đầy cơn buồn nhiều hơn Quốc kêu hoài gọi canh dài Thương nhà, thương nước mòn hơi Thương nhà, thương nước mòn hơi Thương nhà, thương nước mòn hơi