Anh bảo anh viết thật dài cho anh Nhưng những dòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn 20 năm Đi từ Huế lên Đà Lạt Về Sài Gòn Và âm ỉ như một dòng nước ngầm không quên lãng Anh không thấy anh thay đổi gì cả Cứ như vậy mãi mãi Những kỉ niệm xưa đã nằm trong những bài hát của anh Anh thì chẳng giữ lại gì cả Thế mà cũng hay Hãy để một người khác giữ Và mình thì lãng quên Hoặc nhớ trên một văn bản không bao giờ có thực Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được Bình thường thôi Anh sống một mình Và cố tìm một niềm vui của riêng anh Hai mươi năm, xin trả nợ người Trả nợ một thời em đã bỏ anh Hai mươi năm, xin trả nợ dài Trả nợ một đời em đã phụ tôi Em phụ tôi một thời bé dại Thơ dại ra đi, không nhớ gì tôi Thơ dại ra đi, quên hết tình tôi Hai mươi năm, em trả lại rồi Trả nợ một đời xa vắng vòng tay Hai mươi năm, vơi cạn lại đầy Trả nợ một thời môi vắng vòng môi Bao nhiêu năm em nợ ngọt ngào Trả nợ một đời chưa hết tình sâu Bao nhiêu năm em nợ bạc đầu Trả nợ một đời không hết tình đâu Em phụ tôi một thời bé dại Thơ dại ra đi, không nhớ gì tôi Thơ dại ra đi, quên hết tình tôi Bao nhiêu năm bỗng lại nhiệm màu Trả nợ một lần quên hết tình đau Hai mươi năm vẫn là thuở nào Nợ lại lần này trong cõi đời nhau Hai mươi năm vẫn là thuở nào Nợ lại lần này trong cõi đời nhau