Tôi ở đồn xa, nhịp cầu duyên mong nối, tri âm muốn tìm. Em ở thành đô, ngại gì một câu thơ hòa điệu lòng cảm mến. Oanh, Yến hay Liên, Hồng, Lan, Đào, Diễm Hằng ngày nghe nói tên. Muốn quen để rồi đến em Hậu Giang tôi cũng kiếm, miền Trung tôi cũng tìm. Nối nhịp cầu duyên của người anh lính chiến, em xin nhắn lời. Bao tuổi người ơi! Đường tình đà nên đôi? Thật lòng đừng lừa dối. Đi lính bao lâu, người trông đẹp xấu, lập được bao chiến công? Mấy câu thành thật ước mong, vì sinh ra phận gái Hỏi ai không lấy chồng? Tuổi đời vừa đúng ba mươi. Không đẹp, người cũng dễ coi. Độc thân vui tính, tròn ba năm lính Chưa lần có bạn tâm tình. Từ ngày rời áo thư sinh, Sa trường lừng tiếng chiến binh. Thề không gian dối: mười huy chương thôi. Có sao nói vậy người ơi! Tôi ở ngoài biên gửi lòng trên trang giấy se duyên kết tình. Em ở thành kinh nhìn đời màu xanh xanh, hòa nhịp lòng cùng lính. Khi đã nên duyên thuyền chung một bến Trọn đời anh có em. Cuối năm trời lạnh gió Đông Mười lăm hôm nghỉ phép là ta in thiếp hồng.