Cứ mỗi độ trăng lên Nơi ngôi nhà huyền bí mập mờ giữa hàng thông (mập mờ giữa hàng thông) Có một người con gái Nhan sắc thật liêu trai ngồi xoã tóc nhìn trăng (ngồi xoã tóc nhìn trăng) Nàng ngồi đã bao thu Có phải vì đợi ai hay có phải vì hận ai? Bí mật chuyện đời hay bí mật chuyện tình? Nàng cười quên uẩn khúc rồi lại ôm mặt khóc Nức nở đau thương (đau thương, đau thương) Ngoài kia lá vẫn rơi, vẫn rơi Vi vu tiếng thông buồn, lạc loài tiếng quạ đêm Vọng đâu đây câu hẹn tình muôn kiếp Cũng dưới đêm trăng này ta cùng trăng có nhau Gió mây ơi làm nhân chứng chuyện tình, ôi chuyện tình Một đêm trăng sáng tỏ khi hương ái ân nồng, ái ân nồng Ta cho chàng tất cả Nào ngờ đêm chưa qua, trăng chưa tàn, chàng giết ta Cứ mỗi độ trăng lên Ta nghe hận tình cũ, hận người đã phụ ta (hận người đã phụ ta) Bởi cuộc tình cay đắng, ta vẫn buồn thiên thu Từng đêm vẫn chờ trăng (từng đêm vẫn chờ trăng) Một lần giữa đêm thu Bỗng trời buồn đổ mưa, trăng gió trở về đường xưa Tiếng vọng hồn người hay sét của lệnh trời? Bình địa ngôi nhà cũ Còn người mang nợ kiếp, không còn dây oan