Truyện kể rằng lúc xưa có con chim nhạn bằng khói tro Bay từ nơi bão giông tới nơi yên lặng Ai từng nghe nó kêu, chắc không quên nổi lời trách than "Là ai, là ai lấy đi báu vật đất trời?" ♪ Truyện kể rằng trước kia, trước khi chim mang hình khói tro Nơi này trong tiếng ca khác xa bây giờ Đâu còn ai nhớ tên thứ nó đánh rơi vào lãng quên Chỉ biết giờ đây đất trời không còn nguyên vẹn ♪ Truyện kể rằng khi xưa trời vẫn mang linh hồn Vạn vật bấy giờ hãy đang còn thức Mày để ký ức giao người tới sau giấu Đằng sau bóng ngọn núi cao hơn trời Mày là con chim trong kỷ hỗn mang tương truyền Nhờ ta giữ hộ ý nguyện bỏ quên Giờ mày tỉnh giấc khi trời đất ai oán Để đi bới tìm khúc ca chôn vùi Trời rung đất chuyển cũng sẽ đi tìm Trời rung đất chuyển Trời long đất lở Trời than đất cuồng cũng sẽ đi tìm ♪ Truyện kể rằng chúng sinh trước kia đã từng nhìn thấy nhau Khi mày ngân khúc ca vút xa trăm miền Cây cỏ tựa núi sông, với cao cho chạm lòng tiếng thơ Hỏi báu vật khắp thế gian phương nào sánh bằng? ♪ Truyện kể rằng khúc ca có mang trong mình một cái tên Tuy thời gian cuốn trôi vẫn không thay đổi Khi kẻ ru thế gian đánh rơi tên gọi hồn thế gian Là khi ngàn năm trước sau đất trời rung chuyển ♪ Mày hỏi sương gió xem tìm tới đâu cho vừa Hồn thiêng đất trời gói trong câu hát Rồi kể ai nghe câu chuyện với sông núi Giờ khi núi sông cũng không nghe nổi ♪ Mày là con chim trong kỷ hỗn mang tương truyền Nhờ ta giữ hộ ý nguyện bỏ quên Giờ mày tỉnh giấc khi trời đất ai oán Để đi bới tìm khúc ca chôn vùi Trời rung đất chuyển cũng sẽ đi tìm Trời rung đất chuyển Trời thét đất gào Trời tru đất diệt... Cũng sẽ đi tìm