Thấy không vết mực trên trời cao? Nhá nhem quay cuồng giữa nghìn sao Người ta nói là trời đang chín Sấm ngang mây đục có là bao Ai có nghe ra Trong tiếng ca vô ngàn Cung đàn Đế, Thiên, Vạn, Tuế Ơi trần gian ngước lên mà nghe Trên vạn cao lời sấm ru hương lành kiến tạo sớm mai về Nuôi lời ca vẽ đất mở trời Cho đời sau tự ý ngang thơ ngược xếp đồi núi sông vì... Trăm ngàn năm thế thiên dịch dời Than trần gian hỏi lấy ai gom nổi hết lời gió sương mà Đem lửa thiêng gieo hồn khởi phận Tha ngàn phương màu khói tro rơi rụng khắp miền oán than hỏi Sao ngày xưa se vận dệt thời Không để quên lời hát ru treo nặng nỗi buồn dưới sâu (hàng) Trăm kỷ nguyên cho cạn bể đời Cho trời cao nhẹ gió quang mây cho bốn bề thoát ly lòng người Người ta nói Lửa trời thiêng Dập không tắt Đốt không nguôi Người ta quên Nhìn xung quanh Còn ai giữ Lời sông núi Rồi người xem Còn bao lâu Luật trời đất Suy tận bại Để về sau Mồi lửa thiêng Tràn mặt đất Chói, hah-hah-hah-hah ♪ Núi non đất già cứa vào nhau Bốn phương lai lạt khóc bề đau Nhìn xem mấy ngày trời gieo gió Cắt ngang xẻ dọc mấy đời sau ♪ Ngước trông đêm nằm máu đỏ tươi (ngước trông đêm nằm máu đỏ tươi) Sấm chăng xích nguyền trói màn khơi Người ta nói lửa trời thiêng lắm (người ta nói lửa trời thiêng lắm) Cháy cho trong sạch tiếng đàn rơi Ai hát ngân nga Khúc oán ca xa vời Cho đời biết Tên người viết Trăm ngàn năm thế thiên dịch dời Than trần gian hỏi lấy ai gom nổi hết lời gió sương mà Đem lửa thiêng gieo hồn khởi phận Tha ngàn phương màu khói tro rơi rụng khắp miền oán than gọi ♪ Ơi trần gian ngước lên mà nghe Trên vạn cao lời sấm ru hương lành kiến tạo sớm mai về Nuôi lời ca vẽ đất mở trời Cho đời sau tự ý ngang thơ ngược xếp đồi núi sông vì Sao ngày xưa se vận dệt thời Không để quên lời hát ru treo nặng nỗi buồn dưới sâu hàng Trăm kỷ nguyên cho cạn bể đời Cho trời cao nhẹ gió quang mây cho bốn bề thoát ly lòng người