Em biết chăng em Anh khổ vì ai, anh khóc vì ai? Ngày vui đã tan, nhân tình thế thái còn lại đống tro tàn Em muốn kêu lên cho thấu tận trời cao xanh Rằng tình em yêu sao giống đời đoá phù dung Sớm nở tối tàn, xót thương vô vàn chưa thắm vội lìa tan Thuở xưa, ngày đầu của nhau hai đứa vang câu tình ca Ngày đầu của nhau anh đón đưa em về nhà Trăng nước hiền hoà Ngày đầu của nhau hương sắc tình yêu đậm đà Ngày nay, người đành bỏ anh canh vắng bơ vơ sầu đau Người đành bỏ anh quên phút ta yêu lần đầu Trăng nước bạc màu Người đành bỏ người như sương khói sau chuyến tàu Em biết chăng em? Anh ngủ nào yên, anh thức nào yên Nhiều khi cố quên, nhưng chỉ thêm chuốc vào lòng những ưu phiền Âu yếm hôm qua không xoá được buồn hôm nay Người phụ đời nhau khi đã cạn chén tình say Để lại thương sầu, trót yêu nhau rồi sao nỡ làm khổ nhau? ♪ Khi mới quen thì chưa nói yêu Không lẽ đôi tình chỉ bấy nhiêu? Quen nhau từ kiếp xa nào rồi Yêu thương chưa hé môi thành lời Mà sao không nói? Duyên đã xanh, tình lên ngát môi Nhưng vẫn chưa tròn chuyện lứa đôi Mai đây mình nếu không vẹn thề Buông xuôi dòng nước trôi tràn về Đường hai lối đi Thôi nhé đàn ơi Gieo chi cung bẽ bàng? Quên đi chuyện dở dang Dĩ vãng nào nguôi? Yêu thương đến đây rồi Buông tay đã không lời Giờ trả lại nhau thế thôi Cho đến bao giờ tôi mới quên? Trang giấy chưa khô dòng nhớ em Ai đi mộng thắm xinh nụ cười Tôi đi để cố quên một người Giờ xa lắm rồi Ai đi mộng thắm xinh nụ cười Tôi đi để cố quên một người Giờ xa lắm rồi