Một lúc nào đó cơ thể trở nên rã rời Tâm trí bên sâu bộ não chỉ muốn dừng lại cả đời Anh ngồi rũ rượi, góc phòng không đèn Tin nhắn về tới, cũng chẳng buồn bận để xem Vì biết ngóng chờ cũng chẳng phải em Tối nay nóc nhà ngó xuống, dòng người từng đôi đi qua Phồn hoa náo động thế nhưng hồn anh ưu tư lại ở nơi xa Cảm thấy chán nản bản thân chẳng thể vui cười đã từ bao giờ Trở nên tự kỷ, cách biệt ngoài kia, trải lòng dạt dào "Buồn là cơn sóng vô vờ" Rồi ta nhìn mây, buồn đang bủa vây Rồi ta nhìn mây, buồn đang bủa vây Phải khóc một lần để biết mình chẳng còn gì hối tiếc Phải khóc một lần để mà mạnh mẽ đối diện trao lời tạm biệt Có một tình cảm chỉ thể âm thầm chúc phúc mà chẳng thể nào đuổi theo Không cần ép buộc, nụ cười của em sáng cả vùng trời hò reo Em không phải nghĩ, không cần biết anh là ai Em không cần siết không cần thiết, em tự quyết đi ngày mai Không phải là anh, đâu phải là anh Em đâu chọn anh, em đâu chọn anh Tất cả như được sắp đặt, hai ta gặp nhau Anh tin duyên phận Em đến giết chết tim ta, đau thương trong anh trở nên vô tận Bầu lại trôi, không còn buồn, không còn đau Rồi ngày lại qua, không còn chờ, không còn nhau Anh nhớ những ngày mình còn yêu thương quên cả ngày và cả đêm Câu chuyện trên trời dưới đất lấy đâu ra mỗi khi ng bên Buồn vì người trót bỏ tất cả ở lại Dang dở một thời mấy ai có thể trở lại Khí trời vào đông có lạnh không em Bàn tay ấy giờ có phải đã có ai cạnh ở bên Anh vẫn lang thang chỗ cũ, bởi chẳng gặp ai tốt hơn Hoặc cũng có thể, anh tự khép mình để chẳng thể nào tốt hơn Đã bao lâu rồi mình chẳng thể yêu được ai Đã bao lâu rồi mình chẳng thấy được nụ cười tỏa nắng ngày mai Ngày ta quyết chọn cho nhau hai lối là Ngày anh thấy thiên đường và cả địa ngục Quỷ vương có một bí mật là nàng lấy đi trái tim nên phải khuất phục Tắt, tắt đi tất cả những mảng màu buồn Tắt, tắt đi hơi thở yếu ớt ngọn lửa phải buông Yêu nào thể hiện chỉ qua vài câu nói suông? "Anh có từng tin, mở mắt ra mặt trời sẽ không tỏa nắng không?" "Ừm, anh nghĩ em rời đi là ngày mặt trời không tỏa nắng." Sao anh trao em quyền năng như thế? Và cũng bốn năm trời không tỏa nắng