Mưa rơi vào chiều phố cổ, dưới tán lá anh đào rơi Một giọt sương mai lăn dài kéo xuống vì đã bốn năm chờ đợi Người vẫn không tới điểm hẹn dù mỗi năm chỉ xin được một lần gặp mặt Một giờ đồng hồ cho mỗi một năm là lời mà ta hẹn gặp Xuân, hạ, thu, đông, ta đếm cũng lặp ở độ bốn lần Chân tình ta trao cho em vẫn còn nguyên vẹn như hoa chớm nở ở rộ tứ tuần Tình ơi, ta yêu một người cần gì phải có lý do Ta say điên dại, bất cứ điều gì cho tình ta nào đắn đo Bất cứ điều gì... Từ thuở năm nào, anh nhìn vào đôi mắt đó như chết một ít trong lòng Em quả thuần khiết nên bản thân này nào dám mơ mộng một ít trong lòng Dưới ô, tôi sợ những giọt mưa trần váy bẩn tâm hồn Nhưng tôi là ai? Nên đành gửi lại và bỏ trốn Gói nửa thân thương, tay trao tay cho lần gặp mặt Người trộm trái tim, lòng ngực nhói buốt, xa nhau lòng quặn thắt Gió thoảng mây đưa, ta yêu tha thiết chỉ qua ánh nhìn đầu Đã hẹn tiền kiếp trước cớ sao thuở này lỡ hẹn nhau? Thuở này ta lỡ hẹn mất cơn mưa cuối cùng Để rồi, những tương tư ngày đó, giờ còn có đau thương tới cùng Anh yêu cơn mưa, vì đã từng cùng em đứng dưới nó Qua ánh mắt ta hẹn bên nhau một ngày nhưng biết khi nào mới có Hỡi em Hay là do chính anh tự huyễn hoặc? Và em cũng như cơn mưa kia, bất chợt một ngày vô tình biết mất Để lại đây, riêng anh, hạt mưa còn đọng đôi mắt Nụ cười em chỉ trong vài giây nhưng biết khi nào tim sẽ thôi nhắc? Chắc là còn và còn rất lâu nữa em Vì những ngày xa dai dẳn và lạnh như là cơn mưa nửa đêm Nhưng anh đã vượt qua hết tất cả chỉ để yêu trong vô vọng Nhiều lần tưởng chừng tim như chết đi vì những đợt sóng xô lòng Biết trách ai đây, ngoài việc trách bản thân anh Nhớ nhung chỉ cho một người nhưng lại dành hết cả tuổi xuân xanh Một người qua ánh nhìn đầu, cũng đã khiến tim anh đắm say Nhưng em như cơn mưa kia, anh chẳng thể một lần nắm tay Anh chẳng thể một lần nắm tay Mùa xuân mưa rơi nhẹ nhàng, cuốn suy tư anh về ngàn thương nhớ Nhưng sao kí ức về em mưa chưa cuốn đi mà còn vương đó? Cơn mưa mùa hạ, phượng đỏ thắm những ngày ta còn kề bên Nay chẳng còn ngang qua góc phố đó, nhưng lòng vẫn chưa hề quên Rồi cả mùa thu, mưa cuốn đi những nhành lá đỏ Để anh thấy xốn xang lòng mình, thấy đôi tay mình bỗng chợt quá nhỏ Để có thể nắm chặt tay em đi qua cơn mưa đông lạnh Trời kia mưa mãi rồi cũng sẽ tan, nhưng sao mưa lòng anh mãi không tạnh? Anh đã chờ Anh đã chờ đợi một điều gì đó Quay ngược thời gian hay để tôi lại trở thành cơn gió? Đong đưa đây đó, rồi dừng lại ở đời em Em tựa cửa sổ vi vu say đắm ngất ngây xin cho tôi cùng chuyện trò Đắm chìm Ánh mắt em cười của lần hạnh phúc Một lần sau cùng trước khi em tôi đóng lại Đóng lại tuổi xanh, đóng lại hoài mong, đóng khép tâm hồn, đóng cả sự chờ mong Trên bản ca giao hưởng của nhạc tình, "Bản mùa đông"