Đêm nay ánh trăng kéo theo mây mờ, vỡ tan, có ai đâu ngờ Dẫu có nhớ thương mong chờ, bây giờ chỉ còn là giấc mơ Nhành hồng phai theo tháng năm rồi cũng úa tàn Nụ cười trong tranh cớ sao tô thêm phấn son? Hoa chưa kịp nở, sao lại trách thân người đành phụ duyên? Cô đi, mang hết tất cả những gì gọi là bình yên Tôi cứ đi tiếp mặc ngoài kia gió giông Cô lấy ân tình, chẳng một lời bước đi Cô đi mang theo cánh hoa, mưa ướt hay dòng lệ nhòa? Mà nghe nơi tim thở than, nghe tiếng khóc phận mình cơ hàn Nghẹn ngào nước mắt đắng môi, bóng dáng xưa giờ đâu rồi? Nhìn về lại nơi cố hương sao xa quá Phận tôi nghèo hèn ngày cô bước đi Bội ước câu thề, dòng lệ ướt mi Đau xót mối tình, thân trai này dang dở Sao mà thương cô khổ? Tình duyên đành trắc trở Giấu nước mắt, cô lau trên xe bông Duyên mỏng, ai khóc thay tấm chồng? Phận mờ, sót thương nhành lá này diêu bông Sao bây giờ vội lau vệt son trên má hồng, cô ơi? Có bao giờ tôi nói lời điêu ngoa? Cô là thân thôn nữ, mượn tơ đào hóa thiên nga Vòng tròn nhân duyên ngăn cách cô vô tình Nếu mà lỡ mà chạm nhau, hãy xem như là vô hình Vì tôi không phải là người cô kề bên Tim càng không phải chỗ chứa những nỗi buồn Cô đến cho tôi là cả một nguồn sống Vội quay lưng đi, nơi đô thành lôi cuốn bao điều trắc trở, yah ♪ Muốn được khóc nhưng không thể vì nước mắt rơi vào tim Áo bà ba nâu màu đất giờ thành lụa đậm màu kim Cô đi khi tranh còn chưa thêm sắc Tô mi hay là lệ đọng trên mắt? Tôi mong ước mai này cô nhìn lại nơi cố hương Có một người vẫn đứng, vẫn trông chờ khắp bốn phương Cho dù mưa hay nắng, dù đá hóa thành vôi Tôi vẫn nở nụ cười, không để nước mắt đắng vành môi Làm sao tôi gánh nổi thứ duyên tình nặng xa hoa? Cô bước trên thảm đỏ, ngồi vào sofa Muôn vàn trắc trở, ai thương xót mối lương tình? Trời cao thấu hiểu hay là mình tự thương mình? Sóng gió tôi vẫn cố gắng vượt qua Hồng nhan lại làm cho cô trượt ngã Ngỡ ngàng đời cay đắng kiếp phu dân Phải nghe người ta gọi cô cái danh là "phu nhân"