Có hay từ bao giờ em còn ôm lấy những tổn thương? Và có hay giờ ta còn nhớ hay chẳng vấn vương? Phút giây ta gặp nhau giờ đây lại không thể nói thành lời Là em chưa muốn hay vẫn lặng im để cho nỗi đau thay lòng? Anh thường hay hỏi em mỗi khi ta buông lời nói chia tay Mà sao lại hay trách móc như vậy? Không thể nói cũng chẳng thể ngăn cảm xúc, thôi không được khóc Lời từng nói nay cũng đã quên rồi Căn phòng không còn anh giờ đây vẫn sáng lúc hai giờ đêm Mà sao còn đang bật khóc như vậy? Một người vẫn tin tình yêu mãi mãi không rời Còn lại nỗi đau chẳng nói nên lời Chỉ là đôi lúc không bên cạnh nhau, thời gian như khẽ trôi qua thật lâu Chỉ là mơ giấc mơ không còn nhau nhưng sao đau nhói Một vài câu nói đến cuối cùng chỉ còn lại là thói quen ta đã từng Có hay em vẫn tự ôm kí ức ban đầu? Chúng ta tìm kiếm điều gì sau bao ngày tháng ngồi chờ với mong? Chúng ta còn tiếc điều gì khi những cảm xúc như trời cuối đông? Cũng chẳng biết liệu người tới không, hay cũng chỉ là phút ảo mộng? Rằng bình yên kia sẽ không đến, chỉ toàn bão giông như mũi Hảo Vọng Anh cũng đã và đang và sẽ không bao giờ quên được thời gian đó Ngày cả hai vẫn chưa có gì trong tay, bất lực vì sự gian khó Anh luôn sợ cuộc sống thay đổi, làm ta quên đi thứ mình đang có Và khi giật mình, quay lưng nhìn lại, chỉ toàn nuối tiếc chuyện tình năm đó Em à! Từ bao giờ ta không muốn thấy nhau Không muốn giãi bày những tâm tình như trước, không dám nhìn thằng vào mắt nhau? Từ bao giờ ta lại chọn trốn tránh thay vì ngồi xuống và đối diện? Từ bao giờ ta nhạt phai đến mức cạnh nhau còn chẳng muốn nói chuyện? (Nói chuyện) Anh từng hạnh phúc, nhưng bây giờ thì không Bao nhiêu cảm xúc tới lúc này chỉ mong Hai ta chẳng còn rơi nước mắt vì nhau Chờ đợi mỏi mòn rồi khóc vì đâu, hả? Căn phòng không còn anh giờ đây vẫn sáng lúc hai giờ đêm (lúc hai giờ đêm) Mà sao còn đang bật khóc như vậy? (Em ra sao?) Một người vẫn tin tình yêu mãi mãi không rời Còn lại nỗi đau chẳng nói nên lời Chỉ là đôi lúc không bên cạnh nhau, thời gian như khẽ trôi qua thật lâu Chỉ là mơ giấc mơ không còn nhau nhưng sao đau nhói (anh giờ đây ra sao?) Một vài câu nói đến cuối cùng chỉ còn lại là thói quen ta đã từng Có hay em vẫn tự ôm kí ức ban đầu? Vẫn luôn biết yêu một người là đau, là mang con tim xé tan làm hai Biết cho đi rồi nhận lại là lời xin lỗi, ooh Vẫn luôn biết xa một người là nhớ, và cho dù em chẳng là gì Chỉ là lời nói vô tình khiến em lặng lẽ vô hình, chẳng thể đau hơn Chỉ là đôi lúc không bên cạnh nhau, thời gian như khẽ trôi qua thật lâu Chỉ là mơ giấc mơ không còn nhau nhưng sao đau nhói (anh giờ đây ra sao?) Một vài câu nói đến cuối cùng chỉ còn lại là thói quen ta đã từng Có hay em vẫn tự ôm kí ức ban đầu?