Không còn cố giữ bản tính mơ màng, Không còn là kẻ hay thích thở than Loạng choạng con đường duyên nghiệp dở dang Tâm hồn hạn hẹp dần tự biết mở mang Không biết tương lai bao điều chờ đợi, Không biết đã bỏ lại bao nhiêu cơ hội Không biết cần phải làm sao để gỡ rối, Đôi chân vẫn lặng thầm lao về ngõ tối Áp lực đồng tiền hàng ngày nhức nhối Trước kia luôn vui vẻ, thì bây giờ hay tức tối Chẳng cất lời than vãn vì cuộc sống luôn hối hả Gạt phiền muộn trôi qua cùng làn mưa tuôi xối xả Vẫn chưa thể tự vứt bỏ sự bồng bột lại đây Vẫn ôm lấy những tâm tư không một ai hay Giấu trong những khoảng tối tăm không chốn giãi bày Vẫn cố hết sức để sống tốt mai này Vẫn còn hiếu thắng, vẫn quá tranh giành Vẫn dám đối đầu, dám phá tanh bành Dám nhận lỗi lầm chẳng thể vẻ vang Hàn gắn những vết nứt không hề dễ dàng Vẫn biết chẳng có thành công mà không yêu cầu quá trình Cũng nặng lòng chẳng dám bỏ lại đằng sau gia đình Và người thân để liều lĩnh với những dự định mơ hồ Đầy tham vọng và mộng tưởng tự tay xây dựng cho mình cơ đồ Chúng bạn ít dần đi, mỗi người một dự định riêng Người theo đuổi sự nghiệp, người vì hai chữ tình duyên Người vẫn tự tìm kiếm một lý do để tồn tại Vẫn đang cố để chống lại bao nhiêu khó dễ chông gai Đâu là thật giả, luôn phải cố giữ tinh thần Để nhìn đâu là người thật, đâu là lũ hình nhân Giữa bầy người thú tính dám vứt bỏ tình thân Đứa trẻ bên trong mình run sợ, không biết bao giờ nó bình tâm Vẫn được dạy thật thà, ghét thói dối trá Để một ngày nhận ra đó đều là nói dối cả Đạo lý này giờ đã như làn khói thổi qua Xã hội đang ưu ái những kẻ lang sói thối tha Lời bố nói tối qua, sáng ra đã quên Lời gièm pha của kẻ lạ thì lại vật vã cả đêm Mải mê theo đuổi những thứ gió trăng lả lơi Nhưng lại bỏ mặc những người vì mình mà lo lắng cả đời Và một mình ta lại Trôi lang thang đôi chân đưa tâm hồn cô liêu Vang đâu tiếng rao thoáng qua phiên chợ chiều Từng nhiều ước ao, nhiều mộng đẹp biết bao Đã một thời khát khao tới những vùng trời mới Tiếng sáo nơi xa nghe mà thê lương Tiếng hát ai vấn vương lạ thường Ôm chí lớn lao vươn tay chạm trời cao Nhưng đâu hay sớm mai sẽ lênh đênh phương nào Vẫn bị hút bởi những lớp vỏ dễ nhìn Nhưng lại quá nghi hoặc để có thể tin Lòng tự trọng ra vẻ không chịu núp bóng cha mẹ Khi sự nghiệp đang bị một màu xám đó che kín Không khóc vì mình sinh ra là nam nhi Cái tự tôn từ lúc thành hình đã phải mang đi Họ dạy phải cứng rắn, không được phí hoài tráng chí Nhưng không dạy để như thế thì mình phải làm gì Không được một giây hoang mang, không được ngồi đấy than vãn Làm con người phải có trách nhiệm, trên đôi vai này cáng đáng Ngày qua ngày mang vác bao nhiêu những bổn phận Nhưng giờ vẫn đứng chôn chân hết ngày này tháng khác Nếm đắng cay, mặn chát, Cuộc đời chợt thấy chẳng khác một bát cơm đầy đất cát Không phải món ngon cho trẻ con Đã sống hơn hai chục tuổi vẫn cùng tương lai rượt đuổi Vẫn chưa bắt được, có lớn bao nhiêu vẫn như đứa con nhỏ đẻ non Vẫn còn non nớt, vẫn chưa dám trưởng thành Càng sợ hãi thì lại càng ương ngạnh Tỏ ra là kẻ bất cần nhưng lộ vẻ thất thần Khi kéo lê bước chân đi trong màn sương lạnh Vẫn đứng một chỗ, tự hỏi mình cần chờ ai? Những người bạn cũ mình vẫn còn nhớ nhưng sao bóng hình dần mờ phai Giấc mơ không còn nguyên vẹn, tưởng đem hết những dự định chôn vùi sâu Cảm ơn lòng sĩ diện của tuổi trẻ vì đã giúp mình không cúi đầu Rồi ta sẽ gặp thêm rất nhiều điều mới lạ Trên những con đường mà cả triệu người qua Ai sẽ vẫn nhớ những tháng ngày đẹp Cũ, ai sẽ vẫn còn nhận ra điệu cười ta? Đi hay dừng lại chỉ tạm thời mà thôi Bạn bè xưa giờ ở những góc trời xa xôi Thời gian trôi, tình bạn nơi ta đổi Ước hẹn một thuở đã thành lời phai phôi Hết hồn nhiên khi cơ thể này đã biết đau Gom những mảnh ký ức vào đôi tay ta viết mau Trong căn phòng trí nhớ, trên trang giấy đã biến màu Chảy trôi những bến bờ, đời ta thấy là chuyến tàu Hôm nay ở đây, ngày nào đó tới phương xa Có còn gì lưu lại nơi con ngõ tối thường qua Rồi phai mờ dần dần khi thời giờ chầm chậm Mang những đợi chờ âm thầm tan vào trong gió với hương hoa Và một mình ta lại Trôi lang thang đôi chân đưa tâm hồn cô liêu Vang đâu tiếng rao thoáng qua phiên chợ chiều Từng nhiều ước ao, nhiều mộng đẹp biết bao Đã một thời khát khao tới những vùng trời mới Tiếng sáo nơi xa nghe mà thê lương Tiếng hát ai vấn vương lạ thường Ôm chí lớn lao vươn tay chạm trời cao Nhưng đâu hay sớm mai sẽ lênh đênh phương nào ♪ Nghe gọi mời, tới mọi nơi, ta còn trẻ ta biết đâu Ta ngây ngô và đón nhận như chú rùa bé ra biển sâu Kỷ niệm sẽ chẳng phai đâu, dù cách xa vùng trời mới Và ta sẽ gặp lại nhau, một nơi ta chưa từng ngờ tới Trôi lang thang đôi chân đưa tâm hồn cô liêu Vang đâu tiếng rao thoáng qua phiên chợ chiều Từng nhiều ước ao, nhiều mộng đẹp biết bao Đã một thời khát khao tới những vùng trời mới Tiếng sáo nơi xa nghe mà thê lương Tiếng hát ai vấn vương lạ thường Ôm chí lớn lao vươn tay chạm trời cao Nhưng đâu hay sớm mai sẽ lênh đênh phương nào