Mười hai giờ đêm nhìn vào gương Quá nhiều ý tưởng Quá nhiều câu chữ vẫn thấy không tuyệt Quá nhiều tâm sự, quá nhiều câu chuyện Quá nhiều thông điệp nhiều tầng ý nghĩa Nhưng thật nực cười là tôi vẫn không có gì để viết Điều gì quan trọng nhất đối với một người nghệ sĩ? Nếu là tiền thì tôi có thể mua sự nghiệp bạn với giá bao nhiêu? Nếu danh tiếng là quan trọng nhất Vậy danh tiếng đến từ đâu? Có phải danh tiếng đến từ những tác phẩm, những ý tưởng mà bạn nghĩ nó cao siêu? Một giờ sáng, bên trong gương là ICD đang ngồi trên Limousine Nhưng cảm giác không như mình tưởng tượng Ai cũng nói ngồi trong chiếc xe đó ngầu lắm mà tôi từng ngây ngô tin Nhưng cái tôi cần là những bài nhạc với cảm xúc đi vô tim Nhìn vào gương và tôi thấy ICD đang ngồi makup Nhiều khán giả đang hô tên mình Nán lại bên tôi chụp thêm hình Nhưng tôi luôn đay nghiến bản thân rằng một câu hỏi sau một chương trình Nếu tôi không còn khiến khán giả đồng cảm thì liệu họ còn thương mình? Hai giờ sáng, bên trong gương là ICD đang cạn ý tưởng Cạn ý tưởng trong một phòng thu xịn mà nhiều người mơ đặt chân vào Với khán giả, nghệ sĩ đôi khi chỉ nháy mắt cũng được mến mộ Nhưng với nghệ thuật, nghệ sĩ phải nổ lực chứ chẳng có đặc ân nào Nhìn vào gương, gì thế này? Tôi thấy một ICD nhận được nhiều lời khen Nhưng lại nghi ngờ bản thân xứng đáng với chúng không Chẳng phải tôi ra vẻ khiêm tốn đâu nhưng bạn có từng nghĩ Thà một mình thất vọng còn hơn nhìn người khác thất vọng về mình có đúng không? ♪ Ba giờ sáng, bên trong gương là cảnh ICD đạp xe trên đường Lạch Tray Không có Limousine, không có chiếc xe nào ngầu nhất Nhịn ăn sáng để đi thu âm qua phố Cầu Đất Nhưng khi đó ý tưởng trong đầu tôi rộn ràng như là một thành phố sầm uất Nhìn vào gương, tôi thấy ICD đeo tai nghe, cầm bút và gật Làm nhạc trên chiếc máy tính cùi, bộ nhớ máy giảm sút cà giật Chẳng có phòng thu xịn nào hết nhưng ý tưởng dồi dào Phần mềm làm nhạc là ảo chỉ có mỗi cảm xúc là thật Bốn giờ sáng, nhìn vào gương tôi thấy ICD bên gia đình đang ăn cơm Với mẹ cơm nhà phải ngon và no dù ngày mai có khó khăn hơn Với mẹ, sự ấm cúng trong gia đình mâm cơm là nơi giữ Tôi thấy ICD vừa rửa bát vừa cùng mẹ chơi chữ Nhìn vào gương, tôi thấy ICD cạnh một cô gái Anh rất tiếc, người ta có thể ở bên em cả ngày nhưng anh thì khác Anh đã tiêu đến những đồng cuối cùng để thu âm rồi mà Sự nghiệp vẫn chưa thấy đâu, anh cần thêm thời gian để rap Năm giờ sáng, bên trong gương là ICD và những đồng đội Cùng với nhau mò beat đặt lời Thu âm mãi vẫn chưa gặp thời Thiết bị thiếu thốn nhưng ý tưởng chẳng bao giờ vơi Đi làm part-time có hôm về khuya Rồi lại sáng tác đến khi thấy ánh Mặt Trời Bình minh lên, soi vào gương, tôi nhìn thấy thành phố mình sống Thành phố đã nuông chiều cho những cảm hứng sáng tác của mình Những ý tưởng lớn lên ở đó giúp cho ICD hiện nguyên hình Đi thật xa để rồi nhận ra, bữa cơm nhà mới là yên bình ♪ Nhìn vào gương tôi thấy một Phạm Ngọc Huy Mic của tôi đâu rồi? Những sáng tác của tôi đâu rồi? Người hâm mộ của tôi đâu rồi? Và đồng đội của tôi đâu rồi? Chờ chút, mâm cơm gia đình của tôi đâu rồi? Nếu ví đời người như một cuốn sách Bạn sẽ viết những gì ở trang cuối cùng? Bạn sẽ viết về số tài sản bạn có Hay những việc tử tế mà bạn chưa làm hồi đó? Những lời chân thật mà bạn cất Hay bạn sẽ viết về những thứ mà bạn đánh mất? Đến trang cuối cùng cuốn sách, khi đó bạn mới nhận ra Tất cả những thứ bạn viết, bạn chẳng sở hữu điều gì cả Khoảnh khắc mà đôi mắt bạn biết sẽ không còn có thử thách tới Là lúc bạn hiểu rằng dù viết hay, viết dở thì cũng đến lúc bắt đầu một cuốn sách mới Nhìn vào gương, tôi nhận ra Năng lực và trí tuệ không phải thứ để ganh đua Đã bao lần tôi cố ghi bàn thì càng nhanh thua Những con chữ dưới cây viết mực nhạt dần mất Tôi mơ tiết mục nhạc thật chất Nhưng tôi sợ đến một ngày, lý do để tôi tiếp tục là vật chất Tôi luôn muốn vươn lên tỏa sáng Chúng ta đi tìm sự thỏa mãn, để rồi cả đời không được thỏa mãn Khi không có thì cứ muốn nhiều, khi có nhiều thì lại lo mất Tại sao ta chạy theo vật chất mà vẫn muốn được sống tự do nhất? Chúng ta là chúng ta, chúng ta không được định nghĩa bằng thể xác Hay những khái niệm méo mó bể nát Đừng cố đi tìm bản thể khác Chúng ta đến đây là để học được điều gì đó trong cuộc sống này Không phải chỉ để tồn tại hết kiếp rồi đợi một ngày cuối đời để thoát ♪ Ngày tôi ra đi, tôi chẳng thể đem theo bất cứ thứ gì Nhưng thứ mà tôi để lại chính là niềm tin cùng với sự tử tế Nhìn vào gương, tôi chẳng thấy mình có bất kỳ một lời khen nào Tôi là tôi, không còn cám dỗ của cuộc đời xen vào Chẳng bận tâm tới triết lý đầy hàm ý Khi đôi mắt nhắm và bầu trời tắt nắng Không còn sự đố kỵ hay một chút đắc thắng Ngày tôi ra đi, tôi chẳng thể đem theo bất cứ thứ gì Nhưng thứ mà tôi để lại chính là niềm tin cùng với sự tử tế Ngày tôi ra đi, tôi chẳng thể đem theo được bất cứ thứ gì Nhưng thứ chúng ta để lại chính là niềm tin và sự tử tế