Từ bao giờ... Từ bao giờ... Từ bao giờ mà tôi đánh mất, hình mẫu mà tôi thường so sánh nhất. Một hình mẫu rapper hoàn hảo và nếu Người đó có tồn tại tôi sẽ gọi là thánh mất. Từ bao giờ mà tôi trở nên nghiện rap? Không thể cai dù xài các loại biện pháp. Sáng tác như máy sặc mùi điện áp, Cho dù miệng ngáp nhưng chưa muốn ngủ, muốn rap về chuyện khác. Từ bao giờ tôi không thể nói rằng "tôi có ước mơ khác cơ mà"? Giữa một dòng họ toàn thành tích học tập khủng tôi nên trả lời sao? "Con muốn làm rapper à?" Ai dám tin chứ! Từ bao giờ tôi không phân biệt được ai đang mỉa mai xen vào? Từ bao giờ tôi chạy trốn những câu kiểu như: "Ái chà rapper đấy à? Rap thử nghe xem nào" Từ bao giờ tôi thích đưa vần vào Giấy để rồi mong chờ một vị thần nào đấy. Nhưng kết quả là tôi vẫn chưa lần nào thấy, đi tìm kho báu tôi nghĩ mình cần đào lấy. Từ bao giờ tôi ước đam mê là con người thực sự để mà ôm xong cười? Đam mê là một con người hoàn chỉnh ư? KHÔNG! Đam mê hoàn chỉnh một con người. Từ bao giờ họ không cần tốt gỗ, chỉ sợ phôi màu sơn? Từ bao giờ flow của tôi trôi như bôi dầu sơn? Vẫn rap dù những lời chê bai thì miễn phí, Còn những lời khen chưa chắc khiến cho tôi giàu hơn. Từ bao giờ bố biết đam mê gõ cửa rủ con đi nhưng bố không gàn chúng? Từ bao giờ mà bố không đánh đòn con nữa? Do bố đã mệt hay do con đang làm đúng? (Từ bao giờ) Những người nổi tiếng nhất mất giá, Lại trở thành lý do để cộng đồng hất đất đá. Từ bao giờ con người cần nổi tiếng bất chấp giá? Từ bao giờ mà việc góp ý trở nên bất khuất quá? (Từ bao giờ) cậu không muốn nghe sự Thật tẻ nhạt, tâm trí bị giả dối gọt bào? Làm gì có gã thợ săn nào lại đi bảo Với con mồi: Bẫy ở kia kìa, cố mà lọt vào! (Từ bao giờ) nỗi buồn trở thành phong trào? Giả vờ trầm cảm họ nghĩ mình ngầu hơn sao? Một nhóm người với lối sống suồng sã rủ nhau Buồn bã mơ về thế giới không còn nỗi đau nào. Từ bao giờ chúng ta yêu đương mù quáng nhưng lại đòi hỏi sự đảm bảo? Từ bao giờ chỉ cần bạn có ngoại hình tốt người ta sẽ Tưởng tượng nốt ra những lý do khiến cho bạn hoàn hảo? Từ bao giờ tôi mải miết trách móc thay vì mình có thể cười hát? Cuộc sống này là bài kiểm tra mỗi người một đề nhưng Từ bao giờ chúng ta học cách chép bài của người khác? Nhưng có một câu tôi có thể trả lời để ngăn suy nghĩ tiêu cực cản chân. Đó là từ bao giờ ta sẽ không hỏi những câu vừa rồi? TỪ KHI CHÚNG TA BIẾT YÊU BẢN THÂN!